… buồn vì một cái gì đó vô hình.
Lê bước thất thểu về phía trạm
xe buýt, nó vẫn ngồi chờ như
mọi khi. Nhưng lần này thì hơi
lạ , "ông" tài xế có vẻ đến sớm
hơn mọi ngày, và dường như
đang chờ đợi nó. Hehe, nói
nhảm vậy thôi, chứ đời nào lại
có chuyện đó … chắc do trùng
hợp ^^!
Lon ton bước lên xe, nó chợt
giật mình khi thấy "bác tài xế"
quen thuộc với chiếc mặt nạ
hình con thỏ màu hồng che kín
mặt o__O~!!! Trờiđất !!! Sao
"già" rồi mà còn "xì-tin"vậy !!!
Mốt mới của mấy ông tài xế đấy
à
Bỗng, thấy cánh cửa ra vào
đóng cái rầm ngay khi "bác tài
xế" ấn một nút nào đó trên bộ
điều khiển xe. Ờ thì… chắc để
cho an toàn. Nó thầm nghĩ thế,
rồi thở dài ngồi lên xe.
Thản nhiên chọn một chỗ
thoáng mát cho mình, nó vẫn
ung dung như thế cho đến khi
… tên tài xế bất ngờxoay tay lái
rồi điều khiển xe đi với một vận
tốc đáng kinh sợ trên con
đường đại lộ đầy những
người !!! Bất ngờ nghiêng ngả
với "tài" lượn lách, đánh võng
của hắn trên xe buýt … Con bé
như hét điên lên vì hoảng sợ,
vừa hét… vừa mếu …
- Thôi ngay !!! Thôi ngay đi !!!
Ông muốn chết đấy à !!! Cho tôi
xuống!!! Cho tôi xuống mau !!!
Tôi không đi xe buýt nữa đâu…
huhuhuuuu !!! Ai cứu tôi với !!!
Nó cứ tiếp tục thét gào, còn hắn
vẫntiếp tục với trò "điên loạn"
của mình … Mặc kệ cho công an,
còi rú ầm ĩ lên ở phía sau -___-"!
………………………….
[Tại một trạm dừng xe buýt , ở
ngoại ô thành phố …]
- Huhuhu !!! Anh bị điê
- Sao lại muốn chết ?!!! (Trí tò
mò trong đầu nó bắt đầu nổi lên
*__*)
Đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn
conbé, hắn khẽ chau mày …
- Cô muốn biết thật đấy à ...
Chớp chớp mắt, nó tỏ vẻ thành ý
lắm lắm !!!
- Ừm ừm !!! Tất nhiên rồi ;!
Thở dài, hắn bắt đầu mở miệng
…
- Hừm … Đấy là tại cô cứ hỏi đấy
nhá …
- Rồi ! Biết rồi ! Khổ lắm nữa
=..="!!! (Cò quay mất thì giờ quá)
- Tại cô đấy !!!
Bất ngờ, tự dưng bị "tên điên"
đổ lỗi cho mình, con bé lại gắt
um lên!!!
- SAO LẠI TẠI TÔI !! ANH KHÙNG
À !!!
(híc híc, động tí là mắng người
ta điên với khùng, con nhỏ này
nóng tính quá -__-"!)
- Thì tại cô không chịu … tha lỗi
chotôi đó … ( Kyoshi nhăn nhó
trả lời )
Nghệt mặt, nó thật sự chẳng
hiểu gì…
- Hô ! Lỗi tại anh ! Anh có lỗi, tôi
còn chưa oánh cho một trận thì
thôi!!! Lại còn bày đặt đòi tha
thứ hả …quên đi !!! (Vì vẫn còn
đang hoảng, nên tạm thời nó
chưa thèm xử lý)
Bỗng , lại một lần nữa … hắn bất
ngờ đứng dậy , hét toáng lên o_
_O~!!
- TÔI ĐÃ BẢO LÀ TÔI XIN LỖI RỒI
MÀ ! TÔI CŨNG ĐÂU CÓ BIẾT ! CÔ
NGHĨ LÀ TÔI CỐ TÌNH BÀY RA
NHỮNG CHUYỆN ĐÓ ĐỂ RỒI BỊ SOI
MÓI, BÀN TÁN HẢ !!! LÀM NHƯ
TÔI MUỐN LẮM Ý !! SAO CÔ CỨ
PHẢI GAY GẮT VỚI TÔI THẾ NHỈ !!
Con bé đần mặt, ngớ người luôn
…
- Nói như vậy … là anh không có
lỗi gì ý hở =_="!!!
Thằng nhóc rụt rè … hắn không
dámkhẳng định (__ __")!
- À… ừ thì… cũng không hẳn
vậy !! Tôi biết, lỗi ban đầu vẫn là
do tôi. Nếu tôi không kéo cô đi
đến buổi party, thì sẽ không xảy
ra những chuyện đó. Nếu tôi
không đến trường xin lỗi cô
một cách phô trương, thì báo trí
cũng sẽ không thể bàn luận về
chúng ta như vậy … Nhưng …
tôi không có ý xấu mà… thật
đấy TT___TT!!!
Nó nhìn, lặng im … rồi chợt phì
cười!
- Haha ! Hay thật đấy ! Đại công
tử nhà giàu như anh mà cũng
biết nhận lỗi cơ đấy ! Thôi được
rồi … lần này tôi tha. Nhưng nếu
lần sau còn tái phạm thì … *___*!
- Còn có lần sau sao …?
Con bé ngơ ngác …
- Hửh o_O~!?
Kyoshi lắp bắp, thốt ra từng câu
một cách khó khăn.
- Ý tôi là … cô còn cho tôi cơ hội
gặp lần sau sao !!!
Con bé ngơ ngác …
- Hửh o_O~!?
Kyoshi lắp bắp, thốt ra từng câu
một cách khó khăn.
- Ý tôi là … cô còn cho tôi cơ hội
gặp lần sau sao !!!
" BỐP !!! " – Nó lại cầm cả cái cặp
đập một cú giáng trời vào lưng
thằng Kyoshi , rồi gắt lên …
- Quên đi ý !!! Đừng có mơ !!!
Đấy là tôi… đe dọa vậy thôi *__
* !
-----------------------
Nói thì nói thế … chứ từ sau
ngày hôm ấy, chiều nào cũng
vậy , hắn đều đến chờ đón nó ở
trạm xe buýt với danh nghĩa là
"bác tài xế" từ rất sớm. Và
chẳng có cách nào khác, con bé
đành miễn cưỡng lên xe. Chiếc
xe buýt chỉ dành cho một hành
khách duy nhất – đó là nó.
Hằng ngày, trước khi trở về nhà,
hắn đều đưa nó ra ngoại ô của
thànhphố, một nơi thật yên bình
với những cánh đồng cỏ lau
lộng gió, xa xa là dòng sông
xanh trong vắt long lanh dưới
ánh nắng của buổi chiều tà. Nó
lặng im ngắm nhìn và cảm thấy
tâm hồn bỗng trở nên dịu nhẹ
trước những cảnh vật ấy. Có lẽ
vì thế mà … con bé đã bớt gay
gắt hơn đối với Kyoshi ^^ !
Chúng bắt đầu nói chuyện và kể
chonhau nghe những câu
chuyện xảy ra hàng ngày.
Dường như đó đã vô tình trở
thành một thói quen. Cũng
không ngần ngại khi tâm sự
những chuyện vui buồn như
thế …
Có một lần , Kyoshi bỗng nhiên
hỏi nó.
- Nè ! Ai cũng có một ước mơ,
vậy nếu ước mơ trở thành sự
thật, thì cô muốn thấy cái gì ???
Kimio mỉm cười, và nó trả lời
ngay mà không cần suy nghĩ
nhiều.
- Hèm ! Xem nào … Tôi muốn
hằng ngày được đi trên một
chiếc xe buýt màu hồng, với
những cánh cửa kính màu hồng
… À ! Cả ghế cũng màu hồng
nữa, nếu có thêm những tấm
rèm màu hồng thì càng tốt … Và,
quan trọng nhất là, xung quanh
tôi có thật nhiều những bông
hoa màu hồng phấn ^^!!
Mặt hắn nghệt ra , rồi bất giác
bụmmiệng cười khinh khích …
- Ha ha ! Ước mơ gì mà kì cục
thế!!
Thấy hắn cười, mặt nó đỏ ửng,
con bé lại đấm bùm bụp vào
lưng thằng Kyoshi rồi gắt loạn
lên …
- Đừng có cười tôi !!! Chỉ là ước
mơ thôi mà >___<"!!!
…………………..
Lại vào một buổi chiều đẹp trời,
khi chúng đang ngước mắt lên
thẫn thờnhìn những áng mây
màu hồng tím đang lững lờ trôi
trên bầu thiên thanh. Bỗng, con
bé lại buột miệng hỏi .
Nè ! Vậy còn ước mơ của anh là
gì ??
Không giống con bé, lần này,
hắn im lặng một hồi lâu, rồi bất
ngờ ngắt hai ngọn cỏ lau lên,
chắp chúng thành một đôi cánh
màu trắng sữa… rung rinh trước
gió …
- Tôi ước … Có một ngày nào đó
… sẽ không xa , những vị thiên
thần trên thiên đường sẽ mang
ba trở lạivới tôi …
Con bé nheo mày, nó thật chẳng
hiểu ý hắn cho lắm =.="!
- Ủa ! Sao kỳ vậy ! Ông
Nawatabe vẫn còn đang sống
khỏe mạnh đây mà ?!!!
Bất ngờ, hắn gắt lên rồi quay
ngoắtđi … hậm hực.
- Đừng có nhắc đến ông ta ! Ông
ta không đủ tư cách làm "ba"
tôi !! Ông ta chỉ là … dượng !
- Dượng ?!!! ( mắt nó tròn ra
long lanh *___* )
- Ừm, phải ! Dượng thôi ! Ông ta
đến với mẹ tôi, quyến rũ bà và
trở thành "dượng" ngay sau khi
ba tôi vừa mất ! Thế đấy …
Thấy hắn cười, một nụ cười rất
nhạt mà cay đắng.
Nó ậm ừ … rồi líu díu.
- Tôi… tôi xin lỗi ! Thật sự không
cốý ~__~!!!
- Chẳng sao cả ! Tôi quen rồi ! Chỉ
là … không ngờ có thể tâm sự
những chuyện đó với cô ^^!
- Hì ! – Nó mỉm cười, tự dưng
thấy lòng ấm áp …
- Còn ba cô ! Tôi không thấy cô
nói tới ông ý bao giờ …
- ĐỪNG CÓ NHẮC ĐẾN ÔNG TA !! –
Nó lặp lại nguyên lời Kyoshi vừa
nói, khiến hắn giật mình đến tái
mặt
- Cô … cô sao vậy …
Hắn lắp bắp, trước sự giận dữ
đến run rẩy của con bé … Có vẻ
nó sắp khóc, hắn cảm nhận thấy
được …
Một người đàn ông ... sẵn sàng
bỏ đứa con gái mới năm tuổi và
người vợ trẻ ở lại để đi theo
một người đàn bà giàu có khác
… để đến với một cuộc sống
mới – cuộc sống của người
giàu ! Chắc hẳn ông ta thích điều
đó lắm ! Tận hưởng sự sung
sướng trên nỗi đau khổ và cô
độc của vợ con. Để một đứa bé
mới nămtuổi phải chịu sự rè bỉu
và hắt hủi của hàng xóm , nó
chưa có lấy nổi một phút giây
hạnh phúc cho đến khi… quyết
định đứng dậy , và tự thay đổi
cuộc sống của mình . Vì vậy , nó
đã trở thành " một đứa con gái
côn đồ " như bây giờ vậy đó !
- Cô có bao giờ hối hận với sự
thay đổi của mình không ?!
Nó cười – một nụ cười thật rạng
rỡ- và nó chắc chắn.
- Không bao giờ !
……
Kể từ ngày hôm ấy, vẫn vậy,
chiều nào chúng cũng đưa nhau
đến "đó" trước khi trở về nhà.
Nhưng, có mộtsự thay đổi nho
nhỏ mà con bé vô tình nhận ra …
Rằng mỗi ngày, cánh đồng lau
nơi đây dần trở nên đẹp hơn
bởi những bông hoa màu hồng
phấn được trồng xen kẽ trên
nền trắng sữa dịu dàng … Nó
không biết, ai đã trồng chúng
tại nơi đây, nhưng có một điều
mà nó biết rõ"người mang
chúng đến là ai" !
Chiều dần trôi và gió vẫn không
ngừng thổi, cánh đồng lau cũng
không ngừng rung rinh trước
nhữngtình cảm chân thành dần
lớn lên trong trái tim ấm áp của
"hai đứa nó" .
Một nửa của sự thật !
Sự thật … đôi khi không chỉ là sự
thật !
Sự thật … đôi khi không chỉ cần
nhìnbằng mắt, lắng nghe bằng
tai …
… mà còn cần phải cảm nhận
bằng trái tim …
Cuộc sống là một chuỗi những
buồn phiền …
Và đôi khi ta phải đối mặt với
những sự thật vô cùng cay
đắng …
.....................
về những lời nói vừa được nghe
… Thì ra … tất cả chỉ là một vở
kịch !!! Đau vô cùng , đau mà
không hiểu vì sao nó đau … Con
tim cứ nhói lên nhưrỉ máu !!!
Thậm chí còn khủng khiếp hơn
tất cả những lần nó bị hàng xóm
rè bỉu !!! Nó cũng không biết …
tại sao… nước mắt nó lại rơi …
Một giọt …
Hai giọt …
Rồi lã chã thành từng dòng nhạt
nhòa trên khuôn mặt …
Khóe mắt cứ cay xè không sao
kiểm soát được !!!
Đã lâu lắm rồi … Nó không khóc …
Đã lâu lắm rồi … Kể từ ngày nó
hứa – nước mắt không được
rơi !!
Vậy mà trạng thái bây giờ là thế
nào ??!!! Tại sao nó lại trở nên
yếu mềm như thế !!!
Phải chăng … con bé đã thật sự
yêu… một tình yêu mù quáng …
" Reng !! Rengggggggggg !!! "
Bỗng ! Có tiếng chuông điện
thoại vang lên rung động khắp
căn phòng , như phá vỡ bầu
không gian ảm đạm…
Nó sụt sịt thêm một lúc, rồi bần
thầnbước ra nghe …
Cố gắng lấy lại bình tĩnh , "cất"
cái thứ giọng run run mà yếu ớt
ấy đi . Nó hắng giọng để trở nên
lạnh lùng hơn .
- Alo ! Tôi … Kimio Aisawa nghe
đây!
Giọng một người phụ nữ đứng
tuổi, cao mà sang trọng vang lên
…
- Cô đúng là Kimio Aisawa …
- Vâng ! Tôi đây ! Có chuyện gì
không ạ ?!
- Tôi là mẹ của Kyoshi Nawatabe .
Chúng ta gặp nhau được chứ …
- ….
Bất giác, nó cảm thấy nhịp tim
bỗngđập thình thịch, nhanh và lạ
hơn bình thường, có thể nghe rõ
được từng hồi. Con bé ấp úng
suy nghĩ một lát… rồi nó quyết
định đưa ra câu trả lời …
- Ở đâu thưa bà ?!
- Nhà hàng Nadesiko …
…..
[ Cạch ! ]
Đặt điện thoại xuống bàn , mà
con bévẫn tưởng chừng như tay
mình đang run lên vì hồi hộp ...
Vội chạy vào phòng, nó lục tung
cái tủ bừa bộn của mình lên để
chọn ra một bộ trang phục sang
trọng cho phải phép …
A !! Đây rồi !!! Con bé như reo lên
khi thấy bộ váy lụa màu tím
hồng màKyoshi từng mua cho
khi đi dự một buổi party …
Nhưng rồi…
Sự phấn khởi ấy chợt vụt tắt …
Khi nó nhớ tới những lời hắn đã
nói trong đoạn thoại ghi âm …
Xé tan !!!
Con bé không ngần ngại xé toạc
bộ váy làm bằng lụa quý đắt
tiền mà hắn từng mua tặng …
càng xé … nó lại càng thấy lòng
mình rạn vỡ … Y như chiếc váy
này đang bị rách tungra thành
từng mảnh …
Nước mắt rơi – không sao ngăn
lại được – nước mắt hư – nước
mắt không nghe lời …
…………………
Cuối cùng, nó quyết định – mặc
một bộ đồ thật bụi và ngang tàn
để đến gặp quý bà Nawatabe
tại nhà hàng nổi tiếng Nadesiko
– " Thế có phải phép không nhỉ ?
"
Lặng lẽ bước vào nhà hàng. Ai ai
cũng phải quay ngoắt lại nhìn nó
– một con nhỏ bặm trợn và côn
đồ !!!
- Thật chẳng giống ai ! – Đám
nhà giàu xì xào lên tiếng …
Nhưng nó cóc cần quan tâm, vẫn
lững thững đi tiếp, cho đến khi
bị người bảo vệ chặn lại – có lẽ
do trông dáng vẻ của nó …
không xứng được vào đây !!!
- Cô tìm ai ?!
- Bà Nawatabe !
Hắn lại nheo mày cười khẩy.
- Cô đùa à ! Chả nhẽ bà ấy lại hẹn
với một người như cô ! Mau đi
cho …
- Tôi hẹn cô ấy đó !! – Tiếng bà
Nawatabe từ bên trong bỗng
nhẹ nhàng cất lên. Vẫn cái thứ
giọng cao mà sang ấy ! Tên bảo
vệ chợt giật mình, khúm núm
vội.
Con bé lại lầm lì bước vào theo
sự chỉ dẫn của tên bảo vệ đáng
ghét ! Thế đấy, ở cái nơi đây,
đến một tên bảo vệ quèn mà
cũng ra vẻ hợm hĩnh=.="!!!
Hắn kéo nhẹ chiếc ghế ra và con
bé lạnh lùng ngồi xuống trước
khi cúi đầu chào mọi người như
… mẹ vẫn dạy -_-".
Con bé từ từ ngước mắt lên nhìn
để xem người đàn bà mang
danh quý tộc ấy trông như thế
nào … Bỗng ! Nó gần như chết
đứng … khi nhìn thấy … người
đàn ông đang ngồi đối diện nó
… Người mà nó … từng quen…
Ông ta !!!!
Chính là ông ta !!!!
Nó quen ông ta !!! Thực sự rất
quen!!!
Mà nếu nói ra… có lẽ người ta sẽ
còn cho nó là đồ " thấy người
sang bắt quàng làm họ " !!!
Vậy nhưng …
Cái hình ảnh đó…
Cái con người đó …
Đã 12 năm rồi , kể từ ngày ông
ta rũ áo nhất quyết buông tay
bỏ mặc mẹ con nó ở lại trong
niềm đau khổ, để rồi … đến với
người phụ nữ kia …
Hờ !!! Vẫn vậy ! Ông ta chẳng
thay đổi mấy nhỉ !! Thậm chí
trông còn hồng hào và lịch lãm
hơn trước nhiều. Phải rồi ! Sống
trong giàu sangmà … ông ta
cũng phải ra dáng chứ!
Khinh bỉ !!! Ôi … sao mà nó khinh
bỉ cái con người ấy đến thế !!!
Thậm chí – ngồi trước mặt ông
ta đây – người con gái ruột 12
năm trước …
Vậy mà … ông ta cũng chẳng
"thèm" nhận ra !!!
Ha ha…
Ha ha ha ….
Nó như muốn cười phá lên
trong sự phẫn uất …
Nỗi hận thù tưởng chừng đã
dập tắtbấy lâu nay bỗng dưng
lại dâng trànbộc phát …
Nó muốn hất tung cái bàn ăn
này ! Và chửi thằng vào mặt
ông ta là "Đồtệ bạc !!"
Nhưng nó không thể … vì một
cái gì đó trong tâm trí bỗng
ngăn nó lại … Rằng nó cũng
không thể đánh mất tự trọng
của mình như thế !! Thà không
quen !!!
---------------------------
- Cháu quen Kyoshi được bao lâu
rồi?!
Tiếng bà Nawatabe cất lên khiến
conbé giật mình !!!
- Dạ … 2 tháng !
Bỗng. Bà ta nhếch môi, cười
khẩy, rồi dường như đắc ý …
- Ha ! 2 tháng ?! Vậy mà ta cứ
tưởng lâu lắm !
- Có nhất thiết phải lâu, thưa
bác ?!
- Ồh không !!! Có lẽ cũng không
hẳn !Nhưng tình cảm mới là cái
chính ! Cháu yêu nó thật chứ ?!
"Yêu" à !!! Bây giờ còn có thể
nhắc đến từ đó ở đây được nữa
à !!
Nó có cần phải trả lời , rằng nó
có"yêu" … nhưng nhiều hơn là
"hận thù"không ?!!!
Bóp chặt chiếc cốc sứ trong tay
… Nó dường như muốn chúng
vỡ tan ngay lập tức !!!
- Sao bác lại nghĩ là cháu yêu
anh ấy ?!!
Nó bắt đầu đáp lại bằng giọng
khinhkhỉnh. Họ đối xử với nó
thế nào, thì nó cũng phải trả lại
như thế !!!
Giương đôi mắt kiêu sa có chút
ngạcnhiên của bà ta lên nhìn nó,
bà ta bắtđầu cười, nụ cười hợm
hĩnh.
- Ồ ! Vì ta thấy những thông tin
về mối quan hệ giữa cháu và
Kyoshi nhan nhản khắp các tạp
chí ! Ta đoán… chắc cũng không
đơn giản ! Nhưngcó vẻ là cháu
cũng chẳng hề yêu nó …
- Đừng lòng vòng như thế ! Có
gì bác nói luôn đi !
Giọng bà ta cũng bắt đầu thay
đổi, lạnh lùng và sắc sảo .
- Được ! Vậy ta vào thẳng vấn
đề … Cô muốn bao nhiêu?!
Nó chợt giật mình, cả người như
sững lại … tái tê vì những lời nói
vô cảm của bà ấy … Bà ta coi
mình là gìchứ ?!!! Gái làm tiền
à ?!!!
- Bác nói vậy là có ý gì ?!
- Thôi ! Đừng giả vờ nữa ! Tôi
biết, cô cũng giống như những
đứa con gái khác. Đến với con
trai tôi chỉ vì cái tài sản kếch xù
của nó thôi ! Nhưng đừng có
mơ ! Nhận lấy ít tiềnrồi liệu mà
biến đi !!!
Mặt nó như tái lại …
Giận dữ đến tím người …
Nó muốn tát thẳng vào cái mặt
hợm hĩnh của bà ta quá !!!
Nhưng nó lại không thể …
Thôi được rồi ! Nếu họ đã nghĩ
mình vậy … Thì chấm dứt tại
đây thôi …
Cũng chẳng cần nói nhiều, con
bé bấtngờ đứng dậy, cúi đầu
chào và lạnh lùng bước đi như
lúc vừa mới tới … Để lại cho hai
người một sự ngạc nhiên không
tài nào giải thích nổi !
- Cô ta sao vậy ?! Chúng ta nói
sai chắc !!!
- Thôi … Không cần bận tâm em
ạ ! Có lẽ nó đã biết điều !
- Ừm ! Đi thôi ! Loại con gái đó
không đáng để được lọt vào
mắt xanh của Kyoshi
……………………………..
Nó chạy vụt đi trong đêm tối …
Đóng chặt cửa lại … Và nước
mắt rơi … Chỉ một mình nó thôi
…
Sao họ lại có thể nói những lời
đó được cơ chứ !!
Sao Trái Đất này lại tròn thế cơ
chứ!!!
Sao dượng của Kyoshi lại có thể
là cha ruột của nó được cơ
chứ !!!
Sao tất cả mọi chuyện đến với
nó đều "khốn kiếp" vậy !!!
Nó như muốn đập tan tất cả !!!
Nó muốn chết !!!
Nó muốn kết thúc tất cả !!!
Bằng một dấu chấm hết !!!
Đêm hôm ấy , khi con bé trở về ,
nó không thấy mẹ … nhưng
những cảm xúc xáo trộn hiện
thời cũng khiến nó chẳng mấy
quan tâm …
Chỉ có một điều … mà nó không
để ý được rằng … Bà Aisawa đã
trở về ngay sau nó.
Mong một bình minh …
[Tối hôm ấy, khi ông bà
Nawatabe trở về nhà …]
Thấy thằng Kyoshi vẫn còn nằm
gà gật trên salon chưa đi ngủ,
bà Nawatabe cất tiếng gọi nó
vào phòng– giọng vô cùng
nghiêm nghị .
- Kyoshi ! Vào phòng làm việc
nói chuyện với mẹ !
Đưa đôi mắt mơ màng qua nhìn
mẹ, vừa đi hắn vừa xoa xoa cái
đầu xù như tổ nhím của mình
mà chẳng hiểu chuyện gì.
- Có chuyện gì vậy mẹ ?!
Ngồi an tọa trên chiếc ghế xoay
vòngcủa mình, bà bắt đầu cất
cái thứ giọng sắc lạnh của mình
lên mà cảnh cáo hắn .
- Chấm dứt ngay chuyện với con
bé đó đi !
Hắn ngây người, có vẻ ngỡ
ngàng …
- Con bé nào cơ mẹ ?!
- Kimio Aisawa ! Mẹ không muốn
con có bất cứ quan hệ gì với nó
nữa !!!
"Kimio Aisawa" – nhắc đến cái
tên này khiến hắn tỉnh cả
người !
Nhưng sao mẹ lại cấm ! Giữa họ
có chuyện gì ?!
Mà có chuyện gì thì hắn cũng
không quan tâm !!
Lần này … hắn quyết không để
mẹ can thiệp vào chuyện tình
cảm của những như những vụ
trước nữa ! Đốivới Kimio không
phải "chơi đùa" để mà có thể
chấm dứt dễ dàng chỉ bằng một
vài lời nói như thế !
Kyoshi gắt lên :
- Tại sao con phải làm vậy !!!!
- Vì mẹ muốn như vậy !! Con
không được cãi !!
Bất ngờ đứng phắt dậy, hắn
đập bàn cái rầm, rồi bắt đầu to
tiếng !!!
- Con không nghe !! Lần này con
sẽ không nghe mẹ đâu !! Tại sao
mẹ luôn muốn con làm theo ý
mẹ chứ !!! Tại sao mẹ không cho
con chút tự do!!!
Hắn quát ầm lên khiến bà ta
sững sờ…
Lắng nghe từng lời rành rọt !!!
Sao thằng con trai "quý tử" của
mình lại dám cãi bà một cách xấc
xược như vậy chứ ?!!
Lần đầu tiên đấy !!! Phải chăng
là vìcon nhỏ Kimio kia ??!!! Thế
thì lại càng không được !! Mình
phải cho nó thấy là mình quan
trong hơn mấy đứa con gái đó
…
Nghĩ vậy, bà liền vờ nhăn nhăn
trán,rồi bất ngờ ngã gục xuống
nền nhà khiến ông Nawatabe
vội vàng đến bên đỡ bà dậy, nét
mặt hốt hoảng … vô tình buông
lời quát Kyoshi !
- Con thôi đi !!! Làm cái trò gì
thế!!! Mẹ nói phải nghe, cãi như
vậy mà được à !!!
Bất ngờ , hắn đưa ánh mắt giận
dữ nhìn thẳng vào mặt lão ta ,
rồi quát lớn !!!
- Ông là cái thá gì mà đòi ra lệnh
cho tôi !! Im mồm đi …
Vừa dứt lời …
Bỗng …
Hắn nghe thấy tiếng " Bốp !!! "
áp thẳng vào mặt mình …
Ngỡ ngàng nhìn sang, hắn nhận
ra … bà Nawatabe vừa tát hắn …
Chỉ vì ông ta !!!!
Mẹ nỡ tát hắn chỉ vì một người
đàn ông có tư cách là
"dượng" ?!!
Mẹ coi trọng lời nói của ông ta
hơn bản thân hắn rồi sao ?!!
Trong mắt mẹ con không bằng
hắn nữa sao ?!!
Hay là bị hình ảnh kia làm cho
mờ nhạt rồi …
Giương đôi mắt hằn học đỏ hoe
lên nhìn mẹ …
Hắn có cảm giác như có thứ gì
mằn mặn sắp tràn qua nơi khóe
mắt …
Một luồng cay xè bỗng sộc lên
nơi sống mũi … Hít một hơi dài
…
Trang 3